Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

cảm xúc

     Một ngày mới nắng lên em giang tay chào đón ....
     Một cảm giác kỳ lạ đang tiềm ẩn  trong lòng em . Cảm giác  miên  man đến khó tả
Nhìn qua khung cửa sổ em đón từng tia nắng yếu ớt len vào nhà . Dưới khóm cây có những chú chim hót liu lo từng âm điệu khác nhau như bản tình ca đơn độc từng âm thanh một cất lên liền nhau như những câu vấn đáp não lòng . Dường như , nó cũng có tâm trạng giống em cô đơn tê tái giữa không gian tỉnh mịch
     Đột  nhiên cơn mưa rào kéo đến những hạt mưa ti tách lăng trên má và bờ môi khao khát cháy bỏng , cơn mưa đã làm diệu đi cơn khát .......nước! Dường như, Thiên nhiên cũng hiểu được tâm trạng của em mà an ủi  . Em xúc động như muốn òa lên khóc vì có sự đồng cảm của  ông trời . Duy chỉ có người ấy  thì không
      Hạt mưa dần thưa thớt thì bất chợt  cơn mưa tiếp theo ào ào đổ  xuống cứ thế lập  đi  lập lại như muốn dội sạch tất cả bụi bám bẩn trên thị trấn nhỏ bé này
      Cơn mưa cũng  dần dần tạnh hẳn. Âm thanh tấp nập xe cộ rền vang .
         Em quay lại với âm thanh quay cuồn với cuộc sống,
              Em muốn quên đi cái cảm giác trống rổng trong lòng.
         Bởi vì em cứ đi tìm anh mãi mà chưa gặp
             Một trái tim anh dành trọn cho em và cái tổ ấm gia đình bé nhỏ.
         Em biết chắc là anh đang đứng chờ em ở đâu đó trên thế gian này,
              Nhất định em sẽ gặp thấy anh trong đời.
         Em  quan điểm trong tình yêu là luôn tôn trọng nhau,
           Hy sinh tất cả vì người mình yêu
       Mong người yêu được hạnh phúc
           Bởi tình yêu vĩnh cửu sẽ ở lại với em
       Còn những gì không thuộc về em thì mãi sẽ không thuộc về em,
           Nên em không buồn và giận nhiều đâu.
       Buồn chỉ trong khoảng thời gian lắng động một chút ít thôi
           Vui nếu người có được hạnh phúc .
       Hạnh phúc của em là có anh bên cạnh
           yêu thương chăm sóc đến hết nữa đời còn lại .

          Em có cái tật hay xấu hổ nên rất thiệt thòi phải không anh?
              Em không biết nói dối vì nói dối kiểu gì cũng bị moi người phát hiện được.Có lần em tập nói dối mà ngượng chín cả người vì bị phát hiện.Nhưng thật là tồi tệ cho em em lai biết cách dấu cảm xúc bản thân em chỉ vì  xấu hổ.                                                                                                                                                                     Có lần em nhìn thấy anh ở nơi xa xăm nơi nào đó trong giấc mơ mà em không nhìn rõ thấy khuôn mặt .Mặc dù,anh hiện tại chỉ là ảo ảnh ,anh và em có một đám cưới thật vui và hạnh phúc . Em lại có lần mơ một giấc mơ điều mà em chưa bao giờ nghĩ đến là có thể xảy ra! Trong giấc mơ của em  có một người ôm trầm lấy em và hôn lên môi khi em đang nằm trên chính cái giường em đang nằm ngủ . Thật là giấc mơ kỳ quái, em nằm ngủ mơ màng trong lúc ánh đèn đang sáng có tiếng nói cười  điện thoại bên tay mà không hiểu sao em có thể ngủ được mà mơ giấc mơ như vậy?! giật mình thức giấc và hoàn hồn trở lại vì đó chỉ là giấc mơ.... Em thật là không hiểu nổi sao mà có thể mơ như vậy được chứ ! làm em xấu hổ không thể tả được . Em giả vờ rất giỏi sao em lai dấu được cái  sự ngượng ngùng được trước mặt người đó nhỉ ?sáng mai nhìn mặt mà giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra còn hỏi ngược lại :"ngu ngon không? đêm qua có mơ thấy gì không?" cái điều mà em chưa bao giờ nghĩ đến thì nó  đến để em phải để ý và suy nghĩ đôi lúc em tự hỏi mình tại sao e phải  nghĩ nhiều thế nhỉ?....

        Câu chuyện lại tiếp tục diễn ra  tình huống bất ngờ vô thức.  Em rất ngộ nha! hay quan tâm lo lắng đến chuyện người khác thật ngớ ngẩn! ,chuyện có liên quan đến mình đâu nhỉ? nhưng sao nó lai liên quan đến mình nhỉ? nghĩ thôi cũng thấy xấu hổ rồi . Tại sao em lai không biết ý mà về nhà ngủ nhỉ?! mà lai ở lại can phòng ấy em cứ nghi là mình nên ở lại để giữ lại một người không để người ấy bị tổn thương bởi đi quá xa.....hơn nửa mình cũng đang tâm trang bức xúc cái chuyện phòng tập vì lý do chi không có quyết định dức khoác ngay từ ban đầu thì em  đỡ phai thiệt hại về tài chính cũng như quy tín của mình. Phải chi chị đừng nói: " không sao cứ chuyển đến nhà 45 hoặc nhà 52" em cứ đinh ninh là ổn rồi nên chưa có chuẩn bi tinh thần điều gì . E bi một cú sốc quá bất ngờ từ chối< em rất buồn và cũng rất giận nhưng không thể trách ai được nếu có trách thì cũng chẳng giải quyết được  vấn đề gì cuối cùng không thay đổi điều gì hoăc tốt hơn .
  Bước vào trong căn phòng nhỏ bé .Em trút giận vào cái ví quẳng  cái" rầm" và nằm bẹp xuống giường giọt nước lăng dài trên má, không quan tâm ai đang nằm bên cạnh mình nữa và ngủ thiếp đi hôi nào không biết. Đột nhiên giật mình thức dậy và thấy e nằm gần bên người ấy tự nhiên thấy xấu hổ tại sao em nằm đây để dấu cái nổi buồn u quất nhỉ ?
       Trong đầu nghĩ làm sao em đánh thức người ấy dậy nhỉ ? nhưng không sao dám mở miệng nổi nói đi qua phòng khác ngủ . Đang nghĩ cách không biết làm sao?đột nhiên người ấy thức dậy và đi qua phòng làm trong lòng thấy mừng thầm; bước ra đóng cửa lai rồi tự nhiên bất ngờ người ấy quay lại.
        Trong khí trời nóng bức người ấy cứ lao vào phòng em nằm , ánh mắt như muốn cầu cứu nóng qua không thể nào ngủ được e đọc được dòng suy nghĩ đó và em hỏi khẻ:"Em ngủ ở đây thật sao?"
         Em xấu hổ muốn chết được nhưng vẩn nép người sang cho người ấy nằm . Đêm ấy hai người trằn trọc mãi mà không ngủ được không hiểu sao khó ngủ quá !. Em quây mặt vào tường vì rầy nục hết cả người không chịu được nên trằn trọc không ngủ được hết nằm sấp rồi nằm ngửa rồi nằm nghiêng nhưng sao mãi không ngủ được cái chăn đắp bị lôi đi nửa chứ!em lạnh gần chết da gà nổi lên luôn xấu hổ lắm nhưng vẩn lấy tay kéo lại . Chăn đắp  cũng có lẽ vì có hơi ấm quen thuộc nên mới thiếp được một chút . Ngủ được một chút thì giật mình dậy thấy người ấy vẩn chưa ngủ xem tivi bộ phim ngôi nhà hạnh phúc .
      Em quay qua hỏi có ai bên phòng bên không ?
      Người ấy trả lời" có " .
   Khi nghe xong mình chẳng biết chui cái mặt vào đâu nữa cứ trông cho trời mau mau sáng để mà trốn về sớm để moi người không biết .E ngủ thiếp  đi một tý thi lai nghe tiếng chuông báo thức .Em lỗm ngỗm  ngồi dậy xách dép co dòn  chạy thẳng một mạch về nhà mà cứ sợ ai đó nhìn thấy. Đến nhà vẩn còn đóng cửa sợ làm mất  giấc ngủ của mẹ nên thế là đi ra nhà thờ ngồi lang thang hơn một tiếng đồng hồ chờ cho trời mau sáng để mẹ mở cửa vào nhà . Lúc ấy, em thấy ngôi nhà của mình thật là quí giá không có gì sánh được . Em xấu hổ đến mức không dám đi ra ngoài và đi lên siêu thị 2 ngày.Vi nhớ moi người quá mà cũng vì chi T gọi lên nên em mới cố gắng lấy hết can đảm đi lên cầu thang siêu thị lên đến tầng 3 lai gặp đúng ánh mắt a tuan anh  nhìn là minh tím tái vì xấu hổ tay chan em rung lên vì sợ anh ấy nghĩ sai về mình mà tung tin đồn nhảm là mình toi đời luôn!.Nghĩ cũng oan cho em quá! chả được cái miếng gì mà bị mang tiếng thật tội nghiệp cho em phải không anh?!hihihi
     Hôm sau, em lại giận người ấy vì câu nói vu vơ không biết sao em lai giận đến mức vậy không biết . E Giận mấy ngày luôn không gặp,có gặp thì xem như không biết và không muốn nói chuyện. Phần lớn vì lý do cái chuyện hôm trước ngủ cùng giường với nhau nên e xấu hổ không dám nhìn mặt nhau . Mặc khác, cũng giận vì câu nói vu vơ.
      Ngày hôm sau, em gái lão xuống chơi cùng voi hai em ở vinh về chơi . Em không hiểu tai sao mấy đứa cứ chọc em  voi người ấy là Lê Lan va Thuần Phong . E  rầy chính cả người vừa lo không biết bộ phim đó như thế nào mà nó chọc mình vậy nhỉ ? thế là em lọ mọ xem phim coi chuyện Lê Lan Thuần Phong như thế nào?! Xem xong từng tập thì bật cười thấy hơi giống thiệt nhưng câu chuyện của em nghĩ lại còn hay hơn trong phim nhiều .h
      Những ngày chơi ở đây thật vui vẻ nhưng rồi đến lúc e gái  phải về với tâm trang luyến tiết muốn ở lại chơi thêm vài ngày . Qua hôm sau ,bất chợt em gai người ấy gọi điện thoại  hỏi e một câu mà e vừa ngạc nhiên vừa mắc cở vừa bất ngờ vừa lúng túng nửa chứ!
       Nên hỏi đi hỏi  lại "em vừa hỏi chị điều gì?"
     "chị có xác định với anh nhà em không?":em gái hỏi.
Làm em lặng một hồi và lắp bắp trả lời ::"chị ...chị cấm em không được chọc chị với anh nha em nhé đơn giản bởi vì chi không thích bị chọc ghẹo"
        Cái mặt em lúc đó chín như quả gấc ấy và làm lảng qua chuyện khác mà quên hỏi vì sao e lại hỏi chị câu hỏi đó.
 Em gái lại hoi  tiếp :
       " Em có việc này cần nhờ chị . Chị có giúp được em không?"
    Em đáp:
       " được rồi e cần chị giúp gì thì em cứ nói ra đi chuyện gì chị giúp được chị sẽ giúp"
  Câu trả lời lý do của e ấy làm em choáng váng . E cảm thấy suy nghĩ đơn giản ngây thơ dễ thương mà vừa  thấy đáng yêu đến thế . Sao mà lo xa cho anh trai dữ vậy .Em cảm giác rất quý mến em ấy. Cũng vì sự lém lĩnh , cũng vì tình cảm anh em hiếm có thấy e gái dành cho anh tình cảm đặt biệt như vậy nên e càng quý trọng hơn
    Em gái hướng dẫn mua:
        "chi vào siêu thị lấy giùm e cặp nhẫn mà hôm trước e đi dạo siêu thị  e thấy nhưng không đủ tiền để mua em sợ đến lúc co tiền e lên mua thì bị người ta mua mất .,nhờ chi lên mua hộ giúp e và cất đó bửa nào e có diệp xuống lấy"
       " Cái cặp nhẫn em nhìn rất thích và e muốn mua tặng cho anh nhà em khi nào anh nhà e cưới vợ ."
Em lai ghẹo cho mấy câu." có bà cô lo xa đến vậy thì bà mợ nào mà phúc đức nào đó  được nhờ rồi !.Thì để khi nào anh lấy được vợ đã thì khi đó mua cũng được vì đến lúc đó nhẫn này bị lỗi mốt rùi"
"Này! em mua để tặng cho người yêu đó chứ?giả vờ lấy cớ là làm quà tặng cưới cho anh trai"khai thật ra đi thi chi mới lấy cất giùm cho hôm nào em xuống lấy."
" Không !thật mà vã lại em chưa có người yêu mà chi vì e rất thích đôi nhẫn ấy, chị lấy cất giúp e nhé!"em gai người ấy nói và đệm thêm câu nói tinh nghịch nữa:"e nhìn kỹ rồi nó vừa với tay chi đó!chị đeo thử đi con cái kia đưa cho anh e đeo". không ngờ bị chọc ngược lại mới quê chứ!
                        " Chỉ có một cử chỉ đẹp và hài hước làm ta nhớ mãi,
                                   và thấy đáng yêu và nhớ nhớ người ấy thật nhiều."

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét