Thứ Hai, 24 tháng 10, 2011

Hãy thử một cách khác

"Bạn đang tạo nên chiếc bẫy cho chính mình nếu cứ mãi khóa chặt mình trong một lối suy nghĩ duy nhất mà không thư tìm một cách khác”
Hôm ấy là một ngày cuối tháng Bảy bình thường như mọi ngày. Tôi đang ngồi trong một căn phòng yên tĩnh xảu một khách sạn nhỏ ẩn giữa rừng thông và lắng nghe những âm thanh tuyệt vọng của trận chiến sinh tử đang diễn ra cách chỗ tôi ngồi một vài bước chân.
Đó là một chú ruồi nhỏ đang dốc chút sức lực cuối cùng để vượt qua tấm kính của cửa sổ. Đôi cánh run rẩy như đang kể một câu chuyện bi thảm về hiến lược hành động của nó: Cố gắng hơn nữa.Nhưng chiến lược ấy không hiệu quả.
Những nỗ lực điên cuồng không mang lại chút hy vọng nào. Trớ trêu thay, trận chiến này lại góp phần tạo nên chiếc bẫy cho chính nó.
Càng cố gắn, nó càng may kiệt sức. Thật vô ích khi chú ruồi cứ nhất định muốn phá vỡ tấm kính bằng chút sức lực nhỏ bé của mình. Vậy mà nó đã đánh cược cả sự sống để đạt được mục tiêu bằng nỗ lực và sự quyết tâm. Cuối cùng, chú ruồi phải chịu số phận bi đát. Nó kiệt sức và gục chết trên bậu cửa.
Chỉ cách mười bước chân thôi, cánh cửa đang rộng mở. Chỉ mất mười giây đồng hồ để bay đến đó, và con vật bé nhỏ này sẽ ra được với thế giới bên ngoài mà nó đang tìm kiếm. Chỉ cần một phần nhỏ sức lực đã bỏ phí, nó đã có thể thoát khỏi chiếc bẫy mà nó tự áp đặt cho mình.
Nếu chú ruồi không khóa chặt mình vào một lối suy nghĩ duy nhất và thử tìm một cách khác, chú đã tìm ra lối thóat một cách dễ dàng.
Cố gắng nhiều hơn nữa không phải lúc nào cũng là giải pháp tất yếu để đạt được thành công. Nó có thể không hứa hẹn cho những gì bạn đang mong muốn đạt được trong cuộc sống. Nhiều khi đó lại là khởi đầu của những vấn đề rắc rối, tồi tệ hơn. Nếu bạn đặt cược mọi hy vọng để tìm thấy một lối thoát duy nhất vào việc cố gắng hết sức trong một mục tiêu hạn hẹp, bạn có thể sẽ phá hủy mỗi cơ hội khác của mình
(ST)
Dẫu thế nào đi nữa

Nếu tỏ ta khoan dung, sẽ có người cho là bạn dễ dãi. Dẫu thế, bạn hãy tha thứ cho họ.
Nếu tỏ ra tử tế với mọi người, sẽ có người nghĩ bạn có động cơ gì đó. Dẫu thế, bạn hãy cứ sống thật với người khác và với chính mình.
Nếu sống chân thật, sẽ có người muốn lừa dối bạn. Dẫu thế, bạn hãy cứ sống thật với người khác và với chính mình.
Nếu thành công, sẽ có những kẻ cơ hội tìm đến với bạn. Dẫu thế, bạn hãy luôn vươn đến thành công.
Nếu tìm thấy hạnh phúc, sẽ có người ghen tị và tìm cách phá hoại. Dẫu thế, bạn hãy cứ đi tìm và nâng niu hạnh phúc đang có.
Những điều tốt đẹp bạn thực hiện hôm nay có thể bị lãng quên vào ngày mai. Dẫu thế, hãy tiếp tục làm những điều tốt đẹp.
Bạn mất nhiều năm để vun đắp một cái gì đó và rồi một người khác có thể phá hủy nó trong phút chốc. Dẫu thế, bạn hãy làm những điều bạn tâm đắc.
Có lúc bạn sẽ thất vong vì đặt lòng tin không đúng chỗ. Dẫu thế, đừng bao giờ tỏ ra bi quan hay chán nản-cuộc sống thà bị lừa còn hơn không dám tin một lần.
Bạn trao tặng cho cuộc đời tất cả những gì tốt đẹp nhất của mình, nhưng thường thì người đời vẫn chưa cảm thấy hài lòng, Dẫu thế, bạn hãy cứ trao tặng những gì tốt đẹp nhất.
Dẫu thế nào đi nữa, hãy bỏ qua những điều làm bạn bị xúc phạm, bị tổn thương hay những điều làm bạn bị xúc phạm, bị tổn thương hay những điều bất công mà người khác có thể đối xử với bạn để tiếp tục sống theo cách mà bạn cho là tốt và đúng nhất. Như thế, dẫu bất cứ lúc nào, và bất kể điều gì có thể xảy ra, bạn vẫn luôn ngẩng cao đầu và không bao giờ phải hổ thẹn hay hối tiếc khi đối diện với lương tâm của chính mình.


Biển trước em thăm thẳm đến không cùng
Em trước biển nhỏ nhoi và cô độc
Biển ồn ào em lặng im và khóc
Sóng vào bờ đưa nước mắt ra khơi

Chủ Nhật, 23 tháng 10, 2011

câu chuyện hành trình đi tìm một nửa

Hành trình đi tìm một nửa
______________________________________________________________________

Ngày xửa ngày xưa, khi mà Adam và Eva mới được tạo ra dưới bàn tay nghệ thuật của Chúa trời… Đôi chim non sống với nhau rất vui vẻ và hạnh phúc trên thiên đường, thế nhưng một ngày nọ, con rắn tới tìm Eva để nói chuyện cho đỡ buồn, rồi trong lúc dưa lê dưa chuột được bày bán, rắn vô tình tiết lộ một bí mật của Thiên Đường về báu vật gọi là Trái Cấm. Rồi rắn bảo Eva rằng hãy thử nếm Trái Cấm trong vườn Địa Đàng đi. Eva tò mò lắm, nhưng hàng rào vườn địa đàng thì cao, lại đầy gai tầm ma, Eva trèo vào sao nổi....

Nghĩ vậy nàng bèn tới chỗ Adam :

"Đam à, em biết anh rất yêu em mà, anh hái cho em Trái Cấm nhé "

Tuy rất sợ Thượng Đế nhưng do Eva năn nỉ ỉ ôi một hồi thì Đam ta đành nghe theo để tránh cơn giận dỗi của nàng . Hai người đi đến vườn Địa Đàng với sự dẫn đường của con rắn. Thì ra Trái Cấm có hình dạng của một quả Táo chín đỏ mọng. Nhưng chưa biết hương vị Trái Cấm ra sao, ....đề phòng có thuốc bảo vệ thực vật, Adam ăn trước để thử....

Khi vừa nếm được hương vị đầu tiên của Trái Cấm thì Thượng Đế phát hiện ra, người rất giận dữ và hét lên : “Hai con là người mà ta tin yêu nhất, vậy mà cũng làm ta thất vọng…”. Cùng với tiếng hét đó, Thượng Đế vung tay đập mạnh con rắn kia, làm cho xương trên người nó vỡ vụn ra, nên tới nay, loài rắn phải đi uốn éo trên đường chứ không thể đi thẳng như trước kia… Và Thượng Đế cũng bắt Adam và Eva phải xuống hạ giới sống, chịu sinh lão bệnh tử, vui buồn, khổ đau như bao người khác… Vậy còn số phận của Trái Cấm thì sao? Có ai biết điều đó không?

Khi Thượng Đế hét lên, Adam do quá hoảng hốt nên nuốt vội miếng táo cho trôi xuống bụng, nào ngờ do cắn miếng to, bị nghẹn lại ở cổ, thành ra bây giờ con cháu Adam có 1 cục u ở cổ, cũng chính là hình phạt Thượng Đế dành cho Adam. Còn 2 nửa Trái Cấm trên tay, Adam nháy với Eva vứt thật xa để phi tang… làm cho Trái Cấm văng xuống hạ giới trứơc cả hai người… Nhưng tiếc thay, vì Adam khoẻ nên Trái Cấm bay quá xa với một nửa của Eva ở hai nơi cách rất xa nhau… Adam và Eva bị đày xuống hạ giới, hai người hẹn sẽ đi tìm một nửa trái cấm của mình, rồi cho chúng ghép lại với nhau. Nếu không thì chúng buồn lắm, vì không thể nào sống xa nhau, thiếu nhau được… Vì vậy Adam và Eva luôn đi tìm hạnh phúc cho mình, rồi dùng 2 nửa hạnh phúc đó để ghép lại thành đôi. Hai nửa chúng cũng quyết định sẽ lăn đi tìm nhau, dù cho phải chịu bao nhiêu gian khổ, hiểm nguy đi chăng nửa. Thế là chúng bắt đầu lăn đi tìm nhau… Giống như con người ta vậy, lúc nào cũng đi kiếm cho bằng được một nửa kia của mình… Anh và em sẽ đi cùng cuộc hành trình của một nửa quả Táo mà anh gọi là nửa Adam đi nhé ( Còn nửa kia chúng ta gọi là nửa Eva đi ) …

Adam cứ lăn, lăn mãi để kiếm Eva, có nhiều đoạn đường đá, làm cho Adam trầy nhiều lắm, nhưng mà vẫn nhất quyết đi cho bằng được mới thôi. Nó đi qua nhiều cánh đồng, nhiều đồi núi cao, nhiều thung lũng hẹp, và một ngày nọ, khi nó đã mệt mỏi lắm rồi thì nó gặp được 1 nửa…. nhưng là một nửa quả Cam kia... Cam hỏi nó…

- Anh đi đâu vậy?

- Tôi đi tìm một nửa của mình.

- Tôi cũng chỉ có một nửa thôi… Anh hãy ở với tôi đi…

Táo nghĩ, nó đã mệt lắm rồi, thôi thì cứ ở thử với Cam đi rồi tính tiếp… Thế là Táo ghép vào ở với Cam, thời gian đầu tiên, mọi chuyện cũng rất tốt đẹp… chúng chung sống khá hạnh phúc bên nhau… nhưng một thời gian sau, Táo bắt đầu nhận ra rằng, Cam không thể nào sống chung với mình mãi được… Cam chua wá, Táo không có vị chua như Cam, Táo chỉ có vị ngọt thôi, Cam không cho Táo rời xa mình nửa bước, vì vị chua đó là vị của sự ghen tuông… và Táo Adam bắt đầu nhớ tới Táo Eva kia, thế là một ngày nọ, Táo quyết định sẽ rời xa Cam và đi tìm một nửa kia tiếp… Táo lại lăn đi, lăn đi wa bao nhiêu ngày dài, đêm ngắn… wa nhiều mùa xuân hạ thu đông… rồi Táo lại gặp Nho…

Nho cũng chỉ có một nửa thôi… Một lần nửa, Táo lại chung sống cùng Nho, cũng như với Cam, thời gian đầu tiên mọi chuyện khá tốt đẹp, Nho cũng có vị ngọt ngào… nhưng mà rồi Táo phát hiện ra rằng, sau vị ngọt đó là vị chát… và Nho không thể là một nửa của Táo, vì Nho qúa nhỏ so với táo, Táo phải che chở và làm tất cả mọi chuyện cho Nho, cho Nho tất cả, trong khi Nho không cho Táo gì cả, nếu vài lần như thế thì Táo có thể chịu được, nhưng cả đời như thế thì… đó là vị chát, sự ích kỉ vốn có…

Thế nên Táo lại đi tiếp con đường của mình… Và lần này, Táo gặp Dưa Hấu… Cũng chỉ một nửa Dưa Hấu mà thôi, một lần nữa chúng lại sống chung với nhau. Với Dưa Hấu, quả thật Táo rất hạnh phúc và yên ổn… Dưa Hấu ngọt ngào, không có vị chua, không có vị chát, Dưa Hấu lớn hơn Táo nên luôn che chở cho Táo, cho Táo và không cần nhận lại gì từ Táo… Thế nhưng cũng có chuyện xảy ra… Táo nghĩ, “Dưa Hấu cứ cho mình như vậy mà không nhận được gì từ mình, vậy có khi nào đó cũng như mình với Nho, sẽ chán mình và bỏ mình ra đi…” Và với suy nghĩ đó, lúc nào Táo cũng thấy mặc cảm so với Dưa Hấu, lúc nào cũng thấy buồn, và nhớ về một nửa kia, thế là lần thứ 3 Táo ra đi, và lần này, Táo nhất định sẽ không ở chung với một ai khác ngoài một nửa của mình ra…

Và Táo cũng gặp được 1 nửa Táo, nhưng là một nửa khác, cũng là Táo, nhưng không phải là Táo rơi trên vườn Địa Đàng xuống… Táo lại mạo hiểm một lần nữa , sống chung với nửa quả Táo kia... Lần này Táo tưởng mình đã có hạnh phúc rồi, vì ở với Táo này, có đủ vị ngọt, lại không lớn hơn, không nhỏ hơn, mọi thứ đều ổn định… Nhưng lại có vấn đề nữa… đó là những vết nứt… Khi hai mảnh quả Táo tách ra, chúng có những lằn nứt nhất định, với Táo này thì các lằn nứt đó không khớp với nhau, làm cho gió lùa vào, lạnh lắm… Thế là Táo lại lăn tiếp…

Khi qua một khu vườn nọ, Táo đã mệt mỏi lắm rồi, lại gặp ngay lúc trời mưa, gió lớn, Táo gục xuống, thiếp đi và từ từ mất đi cảm giác… Bổng nhiên, Táo thấy một vị Ngọt quen thuộc, rồi không còn cái lạnh nửa, thật ấm áp, Táo mở mắt ra và nhìn thấy một điều kì diệu. Một nửa quả Táo Eva, với các đường nứt rất khớp đang ở cạnh mình,thì ra là khi đi tìm Táo Adam, Eva ghé vào khu vườn này để nghĩ mệt thấy Táo Adam và ghép lại để cả hai cùng ấm áp và sống bên nhau…

Thế là cuối cùng Táo cũng đã tìm được đúng một nửa dành riêng cho mình. Nhưng (lại nhưng) khi sống cùng Cam, Nho, Dưa Hấu, Táo đã nhiễm chút vị chua, vị chát, vị ngọt từ các bạn kia, thế nên đôi khi, Táo cũng ghen tuông, cũng ích kỉ, cũng bao dung… nhưng không bao giờ chúng có thể xa nhau được, vì Thượng Đế đã hàn các vết nứt kia lại rồi. Cảm động trứơc sự dũng cảm tìm đến nhau của Táo, Thượng Đế đã cho chúng trở thành biểu tượng của Tình Yêu Thăng Hoa và Hoà Hợp. Vì vậy mà cho đến ngày nay, chúng ta vẫn được dạy rằng… Khi Tình Yêu thăng hoa ở mức cao nhất thì con ngừơi ta được nếm Trái Cấm… Còn khu vườn mà hai mảnh Táo gặp nhau, Thượng Đế cho đặt tên là Vườn Hạnh Phúc và cho Táo sống ở nơi đó, thế là Tình Yêu được sống mãi trong Hạnh Phúc…

Chúng ta cũng vậy, cũng mãi đi tìm cho mình một nửa của riêng ta, cũng sẽ có những lần lầm tưởng, có thử thách, có chia ly, có đợi chờ, nhưng cuối cùng cũng sẽ đến bên nhau. Khi bên nhau, cũng sẽ có ích kỉ, có ghen tuông, có bao dung, có giận hờn, có buồn bã, nhưng mãi mãi vẫn là của nhau vì Thượng Đế đã muốn như vậy… Khi trái tim bạn nói với bạn rằng : “Người đó chính là một nửa của bạn.”, hãy trân trọng điều đó nhé, đừng rời xa ngừơi đó, vì không bao giờ có một nửa nào khác dành cho bạn đâu.

Khi Thượng Đế đã gắn bó chúng ta thành hai nửa của nhau, hãy chấp nhận, cố gắng hoà hợp nhé, không ai hoàn hảo cả. Chỉ có thể cố gắng hết mình mà thôi.
Tức là cuộc sống vợ chồng luôn có tình yêu thương gắng kết ,2 người luôn bỏ cái tôi của bản thân mà gắng kết thành một .Biết hy sinh vì tình yêu hạnh phúc mái ấm gia đình
st.

câu chuyện của cây bút chì

Câu chuyện của cây bút chì
______________________________________________________________________

Khi ra đời, một cây bút chì luôn thắc mắc rằng cuộc sống bên ngoài xưởng làm bút chì sẽ ra sao bởi thỉnh thoảng nó nghe những người thợ nói chuyện với nhau. Bút chì băn khoăn mãi, anh em của nó cũng không biết gì hơn. Cuối cùng, trước hôm được mang đến các cửa hàng, bút chì hỏi người thợ làm bút rằng nó và anh em nó sẽ ra sao ở bên ngoài cuộc sống rộng lớn kia.

Người thợ làm bút mỉm cười. Ông nói:

- Có năm điều cháu và các anh em của cháu nên nhớ khi bắt đầu cuộc sống. Nếu cháu nhớ và làm được thì cháu sẽ trở thành cây bút chì tốt nhất.

Thứ nhất: cháu có thể làm được những điều kì diệu nhất nếu cháu nằm trong bàn tay một người nào đó và giúp họ làm việc.

Thứ hai: cháu sẽ cảm thấy đau đớn mỗi khi bị gọt, nhưng phải như thế cháu mới tốt hơn và có thể tiếp tục cuộc sống của mình.

Thứ ba: nếu cháu viết sai một lỗi, cháu hãy nhớ để sữa lại là được.

Thứ tư: điều quan trọng nhất đối với cháu và những người dùng cháu không phải là nước sơn bên ngoài cháu, mà là những gì bên trong cháu đấy.

Và cuối cùng: trong bất cứ trường hợp nào, cháu cũng vẫn phải tiếp tục viết. Đó là cuộc sống của cháu, cho dù cháu gặp tình huống khó khăn như thế nào cũng vẫn phải viết thật rõ ràng, để lại những dấu ấn của mình.
(ST)

1000 viên bi

1000 viên bi

______________________________________________________________________


Vài tuần trước, tôi bước về phía căn nhà dưới tầng hầm, trên hai tay là cốc cà phê và tờ báo buổi sáng. Những điều bắt đầu trong buổi sáng thứ Bảy bình thường hôm ấy đã trở thành một trong những bài học mà thi thoảng cuộc sống vẫn gửi tới cho ta.

Tôi dò sóng đài trên điện thoại để nghe chương trình phát sáng thứ Bảy. Trong lúc dò, chợt tôi phát hiện giọng nói có vẻ của một người đã cao tuổi, có gì thật hấp dẫn và đó quả là một chất giọng vàng.

Bạn biết đấy, với chất giọng như vậy, có lẽ ông ta đang làm trong ngành phát thanh. Ông đang kể cho mọi người nghe về việc đã nói với ai đó câu chuyện một nghìn viên bi.
Tò mò, tôi ngồi xuống và nghe ông nói. “Này Tom, hình như anh đang rất bận việc thì phải. Tôi chắc rằng họ trả anh cũng khá phải không, nhưng thật xấu hổ nếu anh cứ suốt ngày vắng nhà vì công việc như vậy. Không thể tin được một người trẻ tuổi như anh lại cứ quần quật làm việc mỗi tuần từ 60 đến 70 tiếng để trang trải mọi thứ. Sẽ thật tồi tệ nếu anh quên không tham dự buổi biểu diễn khiêu vũ của con gái anh”.

Ông tiếp tục, “Tôi sẽ kể cho anh nghe điều này Tom ạ, một điều đã giúp tôi luôn biết nhìn trước những thứ cần ưu tiên trong cuộc sống của mình”. Và khi đó, ông lão bắt đầu giải thích lý thuyết một nghìn viên bi.

“Anh biết không, một ngày nọ tôi đã ngồi làm thử một bài toán nhỏ. Mỗi người trung bình sống được khoảng 75 năm. Tôi biết cũng có người sống thọ hơn và cũng có người chết sớm hơn nhưng về trung bình, người ta có thể sống được khoảng 75 năm”.

“Sau đó, tôi nhân 75 năm đó với 52 tuần thì được 3900, đó chính là số ngày thứ bảy mỗi người bình thường có được trong cả cuộc đời của họ. Nào tập trung vào câu chuyện của tôi đi Tom, tôi đang chuyển sang phần quan trọng rồi đây”.

“Phải đến năm 55 tuổi tôi mới có thể suy nghĩ về mọi việc kỹ càng như vậy”, ông tiếp tục, “và cho tới lúc đó, tôi đã sống qua hơn 2800 ngày chủ nhật của đời mình. Tôi hiểu rằng, nếu tôi sống được đến năm 75 tuổi, tôi sẽ chỉ còn được tận hưởng khoảng 1000 ngày chủ nhật nữa mà thôi”.

“Và rồi tôi tới một cửa hàng đồ chơi, mua tất cả những viên bi họ có. Phải đi tới ba cửa hàng tôi mới mua đủ 1000 viên bi cho mình. Tôi đem chúng về nhà, bỏ vào chiếc hộp nhựa lớn, rỗng trong xưởng làm việc, ngay cạnh chiếc đài. Từ đó, khi mỗi ngày thứ Bảy qua đi, tôi lại lấy ra một viên bi ra và ném đi”.

“Tôi nhận ra rằng, khi nhìn số lượng những viên bi ngày một giảm dần, tôi đã biết tập trung hơn cho những điều thật sự quan trọng trong cuộc sống. Không gì giống như việc nhìn thời gian tồn tại của mình trên trái đất này cứ vơi dần và nó giúp bạn biết ưu tiên mọi việc thật mau chóng”.

“Bây giờ, tôi sẽ kể cho anh nghe một điều cuối cùng trước khi tôi ngừng cuộc trò chuyện này để đưa người vợ thân yêu của tôi đi ăn sáng. Sáng nay, tôi đã nhặt viên bi cuối cùng ra khỏi chiếc hộp. Tôi hình dung nếu tôi có thể giữ nó cho tới sáng chủ nhật sau nữa thì tức là, Chúa đã ban cho tôi thêm một chút thời gian để được ở lại bên những người thân yêu…”

“Thật tuyệt khi được trò chuyện với anh Tom ạ, tôi mong anh sẽ dành nhiều thời gian hơn cho những người thân yêu của anh và tôi cũng hy vọng, một ngày nào đó sẽ gặp lại anh. Chúc buổi sáng tốt lành!”.

Bạn có thể nghe thấy rõ tiếng gác ống nghe khi ông ấy kết thúc cuộc trò chuyện. Ngay cả người điều phối chương trình cũng lặng đi trong vài giây. Tôi biết ông ấy đã khiến chúng ta phải suy nghĩ rất nhiều.

Sáng hôm đó, tôi đã định làm một số việc, sau đó tới phòng tập thể dục. Nhưng rồi, tôi quyết định chạy lên gác, đánh thức vợ bằng một cái hôn. “Dậy thôi em yêu, anh sẽ đưa em và các con đi ăn sáng”.

“Có chuyện gì đặc biệt hả anh?”, cô ấy hỏi và cười.

“Không, không có gì đặc biệt cả”, tôi nói, “Chỉ vì đã lâu lắm rồi hai vợ chồng mình chưa đi ăn cùng các con. À, khi đi mình dừng lại ở cửa hàng đồ chơi một chút nhé, anh muốn mua một vài viên bi”.

Thật tuyệt vời nếu mình được như vậy thì hạnh phúc biết bao !

tình yêu và lý trí

Tình yêu và lý trí
_______________________________________________________________________________

Ngày xửa ngày xưa, trước khi loài người xuất hiện, đức hạnh và những thói xấu sống lơ lửng xung quanh nhau và cuộc sống đối với chúng vô cùng chán nản khi chẳng tìm thấy việc gì đó để làm.

Một ngày nọ, đức hạnh và thói xấu tập trung lại và bàn về một trò chơi nào đó. Thông Minh đề xuất: "Chúng ta cùng chơi trò trốn tìm nào!". Tất cả đều đồng ý và vui vẻ bắt đầu trò chơi. Lý Trí la lớn: "Này các bạn, tôi xung phong làm người tìm, các bạn trốn đi nhé!".

Lý Trí đứng tựa vào một gốc cổ thụ và bắt đầu đếm: "Một, hai, ba…"

Đức Hạnh và Thói Xấu cuống cuồng đi tìm chỗ để nấp.
Dịu Dàng nấp sau mặt trăng.
Phản Bội nấp sau những vườn bắp cải.
Yêu Mến cuộn tròn giữa những đám mây.
Nồng Nàn trốn ngay giữa trung tâm của trái đất.
Nói Dối giấu mình phía sau của tảng đá nằm bên dưới của một hồ lớn.
Tham Lam trốn trong một bao tải…
Và Lý Trí đã đếm đến bảy mươi… tám mươi… chín mươi.

Lúc này, tất cả đều tìm được một chỗ ẩn nấp cho mình, ngoại trừ Tình Yêu. Tình Yêu không thể tìm cho mình một chỗ để trốn. Và đó cũng lý giải vì sao thật khó khăn để che giấu Tình Yêu trong trái tim mình.

Khi Lý Trí đếm tới một trăm, Tình Yêu nhảy đại vào một bụi hoa hồng gần đó và bị những gai nhọn đâm. Tình Yêu cố nén đau mà không lên tiếng nhưng lại được tận hưởng hương thơm quyến rũ của từng đóa hồng…

Lý Trí bắt đầu tìm kiếm. Lười Biếng được tìm thấy đầu tiên bởi vì Lười Biếng không có đủ năng lượng để tìm cho mình một chỗ nấp tốt.
Sau đó lần lượt Dịu Dàng, Nói Dối, Nồng Nàn, Yêu Mến… cũng được tìm thấy, chỉ trừ Tình Yêu.

Ghen ghét với Tình Yêu, Ghen Tỵ đã thì thầm vào tai của Lý Trí: "Tôi biết bụi hoa hồng đang ẩn giấu bạn Tình Yêu đấy".

Lý Trí bước đến gần và tìm kiếm. Lý Trí đã xới tung cả bụi hoa mà chẳng thấy bạn mình đâu bèn sử dụng một cành cây để tìm kiếm và dừng lại khi trái tim của Lý Trí bị những gai hoa hồng làm cho rỉ máu.

Tình Yêu xuất hiện với hai tay ôm mặt và hai dòng máu chảy ra từ đôi mắt. Trong lúc tìm kiếm, Lý Trí đã làm hỏng đôi mắt của Tình Yêu. Lý Trí khóc thét lên: "Tôi phải làm gì đây? Tôi phải làm gì đây? Tôi đã làm cho bạn mù. Làm cách nào khiến cho bạn thấy đường trở lại bây giờ?"

Tình Yêu nói: "Bạn chẳng có cách nào làm cho tôi thấy đường lại. Bây giờ nếu bạn muốn giúp tôi, hãy làm người dẫn đường cho tôi". Và đó là lý do vì sao Tình Yêu là mù quáng và luôn đồng hành với Lý Trí.
(ST)

câu chuyện tờ giấy trắng

Câu chuyện tờ giấy trắng
______________________________________________________________________

Con người ta luôn luôn chú ý đến những lỗi nhỏ nhặt, mà quên đi tất cả những phẩm chất tốt đẹp còn lại.

Có một lần, tại một trường trung học, ngài hiệu trưởng đến gặp các em học sinh để nói chuyện. Trong khi nói, ông giơ lên cho các em thấy một tờ giấy trắng, trên đó có một chấm tròn đen ở một góc nhỏ, và hỏi:

- Các em có thấy đây là gì không?

Tức thì cả hội trường vang lên:
- Đó là một dấu chấm.

Ngài hiệu trưởng hỏi lại:
- Thế không ai nhận ra đây là một tờ giấy trắng cả ư?

Và ngài kết luận:

- Thế đấy, con người luôn luôn chú ý đến những lỗi nhỏ nhặt, mà quên đi tất cả những phẩm chất tốt đẹp còn lại. Khi phải đánh giá một sự việc, hay là một con người, thầy mong các em sẽ chú ý đến tờ giấy trắng nhiều hơn là những vết bẩn có trên nó.

st